30/03/22. Đàn ông

Trong bức hình này là hai người đàn ông quan trọng nhất của cuộc đời em!

0h16’ sáng 30/03 – khi ấy em chưa ngủ vì muốn viết 1 chút cho anh

Đúng! Có lẽ là hai người đàn ông quan trọng đầu tiên và cũng là cuối cùng…

Người con gái bị khiếm khuyết tình yêu thương của bố từ nhỏ – như em – khó lòng ý thức được tầm quan trọng của người đàn ông trong cuộc đời mình. Em được dạy phải mạnh mẽ, độc lập và tự cường; nhắc tới đàn ông là nhắc tới sự hiện hữu không cần thiết.

Đó là lý do vì sao trong lòng em luôn thường trực câu hỏi ngốc xít kiểu: những bạn khác có bố bên cạnh thì sẽ cảm thấy như thế nào. Tại sao họ có thể ôm và nói con yêu bố mà không ngượng? Bố dạy họ những điều gì? Bố làm gì hàng ngày khi ở nhà? Liệu họ có ngại ngùng khi nói chuyện với bố như mình? Cảm giác được bố che chở như thế nào? Bóng đèn hỏng thì bố sửa hay mẹ gọi người khác giúp như nhà mình? Liệu họ có dám ăn mặc, đi đứng không ý tứ kiểu nhà toàn phụ nữ con gái như nhà mình không? Liệu bố họ có thiếu chung thuỷ không? Anh thấy đấy, toàn những câu hỏi ngốc nghếch nhưng đơn giản mà phải 29 năm em mới có lời đáp…

Đó là lý do vì sao khi bước vào tuổi mới lớn, khi những rung động đầu đời chớm nở mà người ta luôn nói rằng đó là quãng thời gian đẹp đẽ và trong sáng nhất, thì những cậu con trai lại khiến em lẩn tránh và e dè – kể cả người em có tình cảm. Người ngoài nhìn vào bảo em lạnh lùng kiêu kỳ. Nhưng thực chất là em hoang mang. Em sợ phải đối diện với cái thứ xa xỉ mang tên tình cảm, sợ phải cắt nghĩa nó, thể hiện nó, khẳng định nó và trao gửi nó cho ai đó không phải người thân. Em sợ người khác nhìn thấy những mảng tối trong tâm hồn em, sợ không tìm được sự đồng điệu, sợ đón nhận sự thương hại và – lỡ may – bị phản bội. Em sợ làm tổn thương mẹ khi bị người đời đàm tiếu và đâm thêm vào nỗi đau gia đình.

Đến khi trưởng thành, em mới ngộ ra trái tim em cũng như bao người con gái bình thường thôi. Nó bảo rằng nó không phải sỏi đá nên nó biết rung động. Và rằng đàn ông cũng là 1 mảnh ghép trong bức tranh cuộc đời này. Nhưng mảnh ghép ấy nên to nhỏ, dài rộng, đen trắng sắc màu ra sao nó lại không nói cho em, vì nó ít database quá :))). Khi em bảo nó em cần 1 mẫu hình trưởng thành vừa che chở được cho em, vừa phù hợp với suy nghĩ già dặn của em, nó nghiễm nhiên trả lại kết quả trưởng thành = nhiều tuổi. Em đã dành bao năm để yêu & cố gắng yêu những người hơn nhiều tuổi mà vẫn không cảm thấy đúng đắn. Cuối cùng lại đâm sầm vào 1 anh kém hẳn 2 tuổi mới ngộ ra có nhiều đàn ông chỉ là cậu trai có tuổi và ngược lại :)))

Em luôn ghi nhớ lời giải thích của anh về damaged woman và lý giải cho xu hướng thích yêu người hơn nhiều tuổi. Vào những khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều thật có logic và sáng tỏ thay cho cảm giác mơ hồ vốn thường trực trong đầu em. Bên cạnh đó là những niềm vui mà với người khác chắc hết sức nhỏ nhặt. Như là hạn chế “tự mình”. Cần sửa chữa, kê đồ, đi xa, mua đồ công nghệ…, em không còn muốn loay hoay tự mình làm nữa. Em cảm thấy hạnh phúc khi gọi anh giúp hoặc hỏi ý kiến anh trước khi làm.

Có lẽ ông trời thương em thiếu vắng cha trong quá trình trưởng thành nên thay vì 1 người đàn ông, em được trao gửi hẳn 2. Một che chở em và một cần em che chở – với em đó là sự cân bằng diệu kỳ của số phận. Vừa là niềm an ủi vừa là trọng trách cao cả cho 2/3 quãng đời còn lại của em. Em không mong con trai của chúng ta lớn lên sẽ thành người đàn ông đích thực: tình cảm, đạo đức, ga lăng, nghĩa khí… Vì không tự dưng con trở thành như vậy được. Điều em mong mỏi là chính chúng ta hãy cùng nhau nuôi dạy con để trở thành một người đàn ông như vậy và giúp con có được phẩm chất của quý ông như một bản năng ngay từ nhỏ.

Quãng thời gian nuôi con ở nhà ông bà nội, em phát hiện anh không phải là một người cha giỏi kiểu bế con khéo, dỗ con hay, chăm bẵm con tỉ mẩn, tinh tế nâng niu giấc ngủ bữa ăn của con. Lắm lúc em hơi phiền lòng (dù không nói ra). Nhưng em nghĩ kỹ rồi, không nhất thiết ai cũng phải giỏi tất cả kỹ năng nuôi dạy con. Thay vào đó thì chúng ta có thể chia nhau: em chăm con lớn thì anh chăm con khôn. Em dạy con việc nhà thì anh dạy con kỹ năng xã hội. Em nâng niu tâm hồn thì anh bồi đắp trí tuệ, thể lực. Sẽ sớm thôi chúng ta có những cuộc nói chuyện dài về việc này.

Quanh di quẩn lại chỉ còn 17 ngày nữa là anh bay và con sắp được 2 tháng tuổi. Em nằm thao thức ngắm con ngủ và anh làm việc. Em “tủ lạnh” lắm cho tới khi gặp anh và gặp con. Em đã tự biết cho mình quyền yếu mềm của một người phụ nữ, một người mẹ. Tất cả những gì em muốn làm là ôm trọn con vào lòng để rồi mấy chục năm sau, con có thể ôm trọn người phụ nữ mà con yêu thương giống như cách bố nó ôm trọn mẹ nó như hiện tại. Còn bố nó ngồi kia, em chỉ muốn vừa thơm má vừa tét mông cho cái sự cần mẫn lúc nửa đêm. Em sẵn sàng đồng hành cùng anh, việc dù không được tốt (nhưng không gây hại cho ai), mà em đã khuyên nhưng anh vẫn lựa chọn thì em luôn tôn trọng quyết định của anh. Chỉ có điều sang bên kia, em hi vọng anh sẽ lựa chọn nếp sinh hoạt tốt hơn để em thêm yên tâm về người đàn ông của mình.

Love you both to the moon & back ❤️

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *